Thơ: Tùng Trần

Lùi một bước cho nỗi buồn lắng đọng
Sẽ thấy đường còn dài rộng biết bao
Thì cớ gì theo đuổi một niềm đau
Dù níu giữ chẳng thể nào quay lại

Tĩnh cơn mê trở về cùng thực tại
Giấc mộng kia đâu phải thứ ai cần
Sao để mình lòng dạ mãi phân vân
Chậm một chút sống cần chi vội vã

Lùi một bước sẽ bổng thành xa lạ
Để chân không bước trên lối đã từng
Quay trở về tất cả chỉ người dưng
Cho con tim chẳng lưng chừng mệt mỏi

Cả cái tên cũng chưa từng biết gọi
Nỗi cô đơn không khắc khoải canh trường
Ngược lối đi nên chẳng thể chung đường
Xem hợp tan..chuyện thường tình nhân thế

Lùi một bước cũng không còn câu nệ
Và xem như chưa thể vướn muộn phiền
Dẫu biết rằng đời lắm nẽo truân chuyên
Nhưng sẽ được bình yên cùng năm tháng

07/11/2016

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *